Bóng đá là một môn thể thao tập thể. Câu này xưa như… trái đất. Vấn đề là không phải lúc nào bạn cũng duy trì được sự đoàn kết trong một tập thể gồm nhiều cá tính khác nhau. May cho Juventus và Real Madrid, mùa này họ đều có được sự đoàn kết đáng quý ấy.
Mỗi nhà vô địch, trên chặng đường chinh phục của họ, đều có một thời điểm gọi là bước ngoặt. Chelsea chuẩn bị vô địch Premier League, đó là nhờ HLV Antonio Conte đã “xử đẹp” Diego Costa khi cầu thủ này trở bệnh ngôi sao và đòi tăng lương hồi đầu năm.
Juventus cũng ở tình thế tương tự, Leonardo Bonucci đã mâu thuẫn với HLV Max Allegri và phản ứng rất dữ dội ngay trên sân. Trước đó, Paulo Dybala và Stephan Lichtsteiner cũng tỏ ý phẫn nộ với những quyết định của Allegri. Không thể để tình hình “phản thầy” kéo thành vệt, Allegri đã loại Bonucci ra khỏi đội hình chính của Juve ở trận đấu với Porto tại Champions League.
Đấy là quyết định mạo hiểm. Bonucci đang là một trong những thủ lĩnh của Juve, loại anh là đối diện với một phản ứng dây chuyền, đồng thời cũng là quyết định gây ảnh hưởng trực tiếp đến chuyên môn. Nhưng những gì diễn ra sau đó cho thấy Allegri đã đúng.
Cũng như Conte cho Costa ngồi dự bị rồi sau đó tiền đạo người Brazil ngoan ngoãn trở lại, Allegri đã dùng phương pháp mà cầu thủ nào cũng sợ: cho anh ta ngồi dự bị. Trừ dạng cầu thủ lười biếng chỉ muốn lãnh lương cho xong chuyện (loại này trong bóng đá đỉnh cao cực ít), mọi cầu thủ đều muốn được ra sân và muốn góp mặt trong mọi trận đấu. Bonucci sau đó xuống nước, đối thoại với Allegri và giải quyết mâu thuẫn. Cuối cùng, Bonucci chính thức gửi lời xin lỗi đến Allegri khi trả lời phỏng vấn báo Il Messaggero.
Bonucci nói: “Cái đêm ở Porto thật tệ. Tôi không phủ nhận điều đó, nhưng sự trừng phạt ấy giúp ích rất nhiều, cho đội bóng và đặc biệt cho tôi. Từ sau hôm ấy, chúng tôi là một khối, thắng cùng thắng và thua cùng thua”.
Thật vậy. Juve đã trưởng thành thêm một bậc sau canh bạc của Allegri. Không cầu thủ nào nghi ngờ ông nữa, mọi thử nghiệm về chiến thuật đều được các cầu thủ tuân thủ tuyệt đối và mang đến kết quả tuyệt vời. Đấy là lý do khi phải đối đầu với Barca, với bộ ba M-S-N lừng danh, Juve không hề nao núng. Họ không để lọt lưới bàn nào sau 180 phút, đến mức Allegri còn bảo Barca có đá đến… mai cũng không ăn thua.
Gianluigi Buffon cám ơn hàng thủ, hàng thủ thì cám ơn Daniel Alves và Mario Mandzukic. Cả hai đều rất thích tấn công. Nhưng Alves đã hy sinh sở thích để theo kèm Neymar như hình với bóng. Còn Mandzukic thì gần như khai sinh khái niệm mới: tiền đạo phòng ngự. Từ chỗ là trung phong, anh dạt ra cánh và chịu khó đeo bám đối thủ đến tận phần sân nhà. Không hết lòng vì đồng đội, một ngôi sao không thể làm được việc ấy.
Đoàn kết quả thực mang lại sức mạnh to lớn. Juve chứng tỏ điều đó khi lừng lững tiến đến “cú ăn ba”, với một sự linh hoạt đáng kinh ngạc về chiến thuật. Khi thì 3-4-3 kiểu Conte, lúc thì 4-2-3-1 hoặc 4-4-2 kiểu Allegri. Cũng với tâm thế đó là… Real. Sergio Ramos thừa nhận chưa bao giờ trong sự nghiệp, anh thấy phòng thay đồ Real có không khí tuyệt vời đến thế.
Nhờ không khí tuyệt vời này mà những cầu thủ dự bị không còn kêu ca nữa. Họ nhận thức rõ vai trò của mình. Họ không cảm thấy bị phân biệt đối xử và biết đặt tập thể lên trên hết. Nếu Juve gặp Real ở chung kết Champions League (khả năng này rất cao), đấy sẽ là câu chuyện thật đẹp cho tình đồng đội, tình thầy trò và cả tình bằng hữu. Những con người cùng có chung chí hướng, không ngại hy sinh cái tôi cá nhân, đấy chính là cách người ta làm nên lịch sử.