Tất nhiên, nếu giờ này Fergie mới 60 tuổi thì ông vẫn đang là HLV trưởng của Man United. Và giả định ấy có thể sẽ dắt chúng ta đến một chuỗi kết quả khác nhau rất nhiều…
1. Có lẽ, nếu giả định kia là có thật, chắc Real khó bảo vệ thành công chức vô địch Champions League. Ferguson chưa chắc đã vung tiền ra mua lại Pogba, điều thêm khẳng định rằng ông đã sai lầm vì quá cứng rắn trong quá khứ.
Vả lại, với cách tính toán của Sir Alex Ferguson, cái giá kỷ lục cho Pogba cho phép ông mua được ít nhất 2 cầu thủ ở đẳng cấp ngôi sao. Và ông chẳng dại gì tiến hành vụ mua bán đình đám ấy. Pogba ở lại Juve, biết đâu chừng anh lại giúp Juve đánh bại Real ở Cadiff???
Nếu Fergie 60 tuổi và đang sung sức ở Old Trafford, cũng không chắc ông bước vào cuộc săn đuổi Morata như Mourinho đang tiến hành. Bởi đơn giản, cả mùa vừa qua, Man United cũng không có Ibra luôn, và Fergie sẽ kiên trì với Martial, Rashford cùng Lingard.
Fergie có thói quen phát hiện và phát triển những người trẻ. Với những người trẻ chất lượng như thế, ông sẽ cho họ nhiều cơ hội hơn. Man United cũng chưa chắc đã vô địch Europa League mà chắc đang ở trong Top 4, thậm chí có thể vô địch Premier League không biết chừng.
Và khi đang có một đội hình vận hành ổn định, Fergie sẽ chỉ bổ sung thêm chứ không mua sắm để phá vỡ tính ổn định ấy.
Nếu giờ này Alex Ferguson mới 60, và còn ở Old Trafford, ông sẽ không bỏ qua 5 cầu thủ xuất sắc của U21 Anh lần đầu tiên vô địch World Cup U20.
Đó là Solanke, là Calvert-Lewin, là Woodman, là Onomah và Lookman. Có thể ông sẽ đưa về ít nhất 1 cái tên trong số họ, Lookman hay Calvert-Lewin chẳng hạn. Họ trẻ trung, họ nhiều tiềm năng, họ khiến ông nhớ đến Rooney của nhiều năm trước.
2. Nhưng giờ này ở Man United là Mourinho, người đã mua Lindelof, sẽ mua Morata, đang theo đuổi Bernadeschi, James Rodriguez và Fabinho. Mourinho là con người khác hẳn:
Mua để về sử dụng ngay lập tức, cho kết quả ngay lập tức. Mourinho không dành thời gian nhiều cho những người trẻ.
Tất nhiên, không phải lúc nào Mourinho cũng đóng mọi cánh cửa cơ hội trước người trẻ và Fergie luôn ngoảnh mặt lại với các ngôi sao. Alex Ferguson cũng từng mua những ngôi sao, và thất bại, như điển hình Veron.
Mourinho cũng từng sử dụng cầu thủ trẻ, và thành công, như ngày ông còn ở một Porto không có nhiều tiền để mua các ngôi sao lớn. Hoàn cảnh buộc người ta sẽ phải hành xử khác với sở thích của mình. Còn khi có điều kiện, chẳng ai dại gì từ bỏ sở thích cả.
Mourinho đã được sống quá lâu trong sự nuông chiều sở thích của chính mình. Bởi thế, ông không còn dành biệt nhãn nào cho đám trẻ nữa. Thứ duy nhất ông dành biệt nhãn chính là sự nghiệp của chính mình. Ông không đánh đổi nó lấy bất kỳ rủi ro nào.
3. Khi được hỏi về kế hoạch chuyển nhượng mùa Hè 2017, Mourinho từng trả lời rằng
“Việc ấy của Woodward. Tôi muốn ai, muốn đến mức nào, ông ấy đều biết. Tôi đã gửi danh sách từ hồi tháng Ba rồi. Giờ tôi nghỉ ngơi, không bóng đá, không chung kết cúp BĐN, không chung kết Champions League, không U20 World Cup gì cả”.
Mourinho có quyền nghỉ ngơi. Nhưng có thể sự cực đoan của ông đã khiến ông bỏ quên World Cup U20, nơi nước Anh lần đầu tiên lên ngôi. Và ông đang làm việc ở Anh, nơi ông hiểu nó đến tận tâm can.
Vậy mà ông không để mắt tới bất kỳ một nhà vô địch nào của xứ sở ấy. Đó có thể là sai lầm của ông, cũng có thể không. Ai dám chắc được những cầu thủ kia có thành tài hay ngược lại?
Nhưng Mourinho đã làm Man United khác đi rất nhiều so với thời Fergie. Mà mỉa mai thay, đó mới chính là một Man United rất đông người hâm mộ muốn nhìn thấy. Nó giản dị hơn; nó Ăng lê hơn và không ai dám khẳng định nó thiếu hiệu quả hơn cả.