Thời kỳ của những số 9 ảo đã qua, bởi đến đội tuyển Tây Ban Nha cũng đã có một trung phong đích thực, một người có tên Diego Costa. Nhưng ở World Cup này, người đóng vai trò ấy xuất sắc nhất không phải ai khác chính là Harry Kane, người được đặt một biệt danh thể hiện đúng phong cách của anh, “Hurricane”, trận cuồng phong.
Hai bàn thắng Hary Kane ghi trong trận gặp Tunisia đã thể hiện đầy đủ những gì mà tiền đạo này có, một dạng trung phong điển hình biết chớp thời cơ và ghi những bàn thắng quan trọng mà bóng đá Anh đã không sản sinh kể từ thời Gary Lineker những năm 1980. Nói một cách khác, khi bóng đá thế giới đã trở nên đa dạng và linh hoạt hơn trong lối chơi, những người không phải tiền đạo nhưng mỗi mùa ghi trên 50 bàn như Cristiano Ronaldo đang ngự trị, thì những số 9 điển hình đã trở lại, bùng nổ, và không nghi ngờ gì nữa, Kane là người xuất sắc nhất trong vai trò này hiện tại.
Di chuyển độc lập ở phía trên, luôn có mặt ở những điểm nóng và thường là người nhận bóng cuối cùng trong các đợt tấn công, Kane luôn đơn giản hoá tất cả những cơ hội có được. Một cú đánh đầu, một cú dứt điểm một chạm chính xác từng milimet, một cú đón đầu quả tạt để thực hiện một cú đệm lòng. Đấy là điều anh đã làm một cách tuyệt vời ở Tottenham và anh cũng đã luôn làm như thế ở đội tuyển Anh, khi Gareth Southgate xây dựng một lối chơi, một đội hình sao cho không chỉ các cầu thủ của anh phát huy tối đa năng lực, mà còn tạo điều kiện tốt nhất cho Kane ghi càng nhiều bàn thắng càng tốt.
Sơ đồ 3-5-2 được áp dụng từ nhiều tháng trước, sau một giai đoạn dài sử dụng hàng thủ 4 người không hẳn là một bản sao từ lối chơi mà Guardiola đã áp dụng cho Man City, hay Pochettino đã làm với Tottenham, nhưng chính là cách để tôn lên khả năng của Kane. Southgate có một loạt các vệ tinh tấn công xoay quanh hoặc chơi phía sau Kane, từ Dele Alli, Lingard, Rashford hay Sterling, những người đóng vai trò kiến tạo, khuấy đảo hoặc đánh lạc hướng, tăng tốc, nhưng người có tiếng nói cuối cùng vẫn là Kane.
Chân sút ấy đã toả sáng với bàn mở ra và kết thúc trận đấu với Tunisia, mở đầu cho một hành trình World Cup mà Anh không còn được coi là một ứng viên vô địch. Một đội bóng lớn ư? Cũng không. Bởi họ quá trẻ, quá non kinh nghiệm, và dù cái chất showbiz ầm ỹ luôn gắn với họ trong những năm cuối 1990, đầu 2000, gắn liền với cái tên Beckham, đã qua đi, Anh không còn tạo ra những dòng tít lớn trên báo chí như trước. Đấy có thể là một lợi thế của họ. Không được chú ý nhiều, họ sẽ ít chịu áp lực hơn. Và áp lực, nếu có, sẽ chỉ dồn lên vai của một người, người đã sẵn sàng gánh vác trách nhiệm của không chỉ người ghi bàn, mà còn là đội trưởng của Tam Sư. Nhưng thực ra, chơi không hẳn là quá thuyết phục trong trận đấu đầu tiên mà vẫn giành 3 điểm nhờ cơn cuồng phong Kane cũng có thể sẽ tạo ra một áp lực mới, buộc Southgate phải có những điều chỉnh trong trận đấu tới với Panama và đặc biệt là Bỉ.
Những gì chúng ta đã thấy ở trận Tunisia thật buồn tẻ. Đội bóng xứ sở Sương mù cũng chỉ chơi tốt mỗi giai đoạn đầu trận, ghi bàn mở tỷ số, và sau đó “mất điện”. Những pha tấn công nguy hiểm nhất hầu hết bắt nguồn từ cánh của Young, người không như tên họ của anh, không còn trẻ nữa. Đúng là họ đã tạo ra khá nhiều cơ hội, trong đó Sterling có cơ hội ngon ăn nhất để ghi bàn thắng thứ hai cho Anh, nhưng sự chống cự của Tunisia, đội sống chết kiếm tìm một trận hoà, và việc nhiều trụ cột trẻ của Anh không thể hiện được gì đã khiến cho Southgate quay trở lại thông tin xưa cũ của người Ănglê: bóng dài và lật cánh, hoặc tận dụng tối đa những pha bóng chết.
Và tuyệt vời thay cho vị HLV, Kane luôn ở đó, tại vị trí anh đã chọn, ghi bàn quyết định cũng từ một quả phạt góc. 3 điểm cho Anh đã đến theo cách đó, từ một trung phong đẳng cấp đã tàn phá mọi khung thành ở Premier League mùa bóng trước, và không hề ngần ngại đe doạ các khung thành khác ở World Cup này. Câu hỏi đặt ra cuối cùng là: Vấn đề của đội tuyển Anh là ở đâu, Kane chính là giải pháp hay là vấn đề ấy, khi sự phụ thuộc vào khả năng ghi bàn của anh quá lớn?
Rất khó chọc thủng lưới Anh, đánh bại họ cũng không dễ. Đội ngũ trẻ của Southgate đã làm được rất nhiều việc, nhưng vẫn thiếu rất nhiều điều để trở thành một đội bóng lớn. Họ đã có một trung phong đẳng cấp thế giới là Kane, một số 9 đích thực, nhưng họ thiếu một hệ thống chơi và những tên tuổi thực sự ở phía sau để tạo ra một đội ngũ hùng mạnh. Nhưng biết đâu đấy, sau khởi đầu nhọc nhằn này, họ sẽ đi xa, thật xa ở giải này, sau khi tự hoàn thiện mình sau mỗi trận…