Tạm gạt đi chuyện thiệt hơn, màu cờ sắc áo, có lẽ đã đến lúc tuyển Việt Nam nên mở rộng cánh cửa với cầu thủ nhập tịch. Vấn đề chỉ là mở cửa cho ai, dùng họ vào vị trí nào.
Sử dụng cầu thủ nhập tịch đang là xu thế chung của toàn thế giới bóng đá. Không chỉ những nước “neo người” như Singapore, Philippines… mà ngay cả một cường quốc hàng đầu như Đức cũng nhiều năm nay sống chung với những ngôi sao gốc Thổ Nhĩ Kỳ, Ba Lan, Ghana…
Một đội tuyển “hợp chủng quốc” với nhiều màu da, sắc tộc và tôn giáo – không sao cả, nếu nó làm cho chất lượng thi đấu tăng lên và lôi kéo được thêm khán giả đến sân. Đức chưa bao giờ thiếu tài năng bản xứ, nhưng họ cũng không từ chối những nguồn lực đến từ bên ngoài.
Nhìn lại bóng đá Việt Nam, vấn đề lớn mà ai cũng nhìn thấy rõ là thiếu và yếu ở rất nhiều khâu, từ hình thể, tố chất đến khả năng lĩnh hội, tư duy, ý thức chuyên nghiệp hay bản lĩnh trận mạc.
U20 Việt Nam dự World Cup giống như một tia sáng loé lên, nhưng chưa có gì đảm bảo rằng trong nhiều năm tới, họ có thể trở thành thế hệ vàng giúp cả một nền bóng đá thoát khỏi “ao tù”. Lứa “gà nòi” nhà bầu Đức đã từng mang theo rất nhiều kỳ vọng “vượt vũ môn”, nhưng khi họ bước sang tuổi U23, dường như mọi thứ đều chững lại.
Bây giờ, thực tế đang chỉ ra rằng HLV Hữu Thắng không thể tìm được ai thay thế Công Vinh. Vị trí trung phong của tuyển Việt Nam gần như bỏ trống, khi cả Văn Quyết và Công Phượng đều không phù hợp. Chờ Đức Chinh hay Tuấn Tài thì có vẻ quá lâu so với những mục tiêu ngắn hạn như vòng loại Asian Cup 2019.
VFF đang cảm nhận rõ cơ hội dự giải đấu này ở rất gần. Chìa khoá vẫn nằm trong tay chúng ta, nhưng ai sẽ mở cánh cửa ra? Tuyển Việt Nam chưa hề thua sau 2 trận đấu bảng, nhưng cũng không có nhân tố săn bàn hiệu quả để mưu cầu chiến thắng.
HLV Hữu Thắng tỏ ra tiếc nuối khi trên sân nhà, các học trò của ông không thể thắng Jordan. Nhưng tiếc nuối mà chi, nếu nhìn vào một hàng tấn công cùn mòn như thế? Những người thực tế sẽ thấy may mắn vì tuyển Việt Nam không thua là bởi có chốt chặn Văn Lâm, một cầu thủ Việt kiều.
Nếu ai đó muốn tuyển Việt Nam lần đầu tiên dự Asian Cup bằng con đường “chính ngạch”, nghĩa là qua vòng loại, người đó ắt phải có ý nghĩ cấp thời là cải thiện hàng tiền đạo. Một chân sút nhập tịch, chỉ một thôi, cũng là vừa đủ cho mục tiêu này.
Chúng ta không quá lo lắng về tuyến hậu vệ, khi Ngọc Hải, Tiến Dũng, Văn Thanh hay một loạt mầm non U20 có thể cáng đáng những vị trí trọng yếu. Chúng ta cũng không cần tăng cường hàng tiền vệ, bởi Tuấn Anh, Xuân Trường đang đứng đó, bên cạnh những Duy Mạnh, Huy Hùng, Thanh Trung, Minh Tuấn…
Cái khô hạn, cái thiếu thốn chính là bàn thắng và người có tư chất để săn tìm bàn thắng. Buộc lòng, người ta phải nhớ đến Đỗ Merlo hay Hoàng Vũ Samson.
Merlo, tài năng thì không cần kiểm chứng. Khó khăn của anh chỉ là chấn thương đã trở thành mãn tính. Trong khi Samson cũng bắt đầu qua bên kia sườn dốc, chưa kể tính khí ngang tàng của anh cũng là một điểm trừ.
Nhưng bỏ qua những hạn chế đó, chỉ tính riêng năng lực ghi bàn và chơi bóng độc lập cũng đủ để Merlo hay Samson tạo ra sự khác biệt so với các tiền đạo nội. Cần họ tham gia vào lối chơi chung ư, có lẽ chẳng nội binh nào so được với họ về tì đè, sức rướn hay làm tường…
Đưa cầu thủ nhập tịch lên tuyển Việt Nam có thể sẽ là con đường phù hợp cho những mục tiêu lớn ngoài tầm Đông Nam Á, nếu chúng ta thực sự muốn hướng về. Vấn đề chỉ là làm sao để đưa đúng, đủ và hiệu quả.