Wayne Rooney đưa ra một quyết định dũng cảm trước thềm mùa giải mới, anh rời MU để tới Everton. Đó là sự lựa chọn đúng đắn, nhưng đầy nghiệt ngã.
Một ánh mắt đăm chiêu toát lên sự bất lực khi chứng kiến đội nhà bị chọc thủng lưới 4 lần. Điều đó diễn ra ngay tại Old Trafford. Người ta ước tính trong khoảng thời gian Rooney rời sân tới lúc Everton bị thua bàn thứ hai chỉ tầm 120 giây. Sau đó là bàn thứ ba và thứ tư.
Có cựu thủ quân người Anh, Everton chỉ thua 1 bàn. Từ lúc anh ra nghỉ, đội nhà để đối thủ ghi tới 3 bàn. Phải chăng có Rooney trên sân Everton chơi tốt hơn? Cũng đúng một phần. Cây săn bàn người Anh thi đấu rất xông xáo, di chuyển khắp sân, dù là tiền đạo.
Rooney có 73 lần chạm bóng, 2 pha dứt điểm, 2 lần rê dắt qua người và 1 cú tắc bóng. Không có sự nhân nhượng nào xuất hiện, khi cần anh sẵn sàng phạm lỗi với những đồng đội mới vài tháng trước còn chung vai sát cánh, lao vào tranh cãi với trọng tài đòi quyền lợi cho Everton.
Nhưng sau tất cả, Rooney vẫn ngậm ngùi chứng kiến đội nhà thua đậm. Ống kính truyền hình như một sự cố ý hướng về phía số 10 áo xanh khi Mkhitaryan nâng tỷ số lên 2-0. Có lẽ, cựu thủ quân “Tam sư” đang cảm nhận rõ sự khắc nghiệt của cuộc chuyển giao. Anh, một kẻ thua cuộc, chiếu dưới khi đụng MU.
Người ta nói Rooney nên tới Trung Quốc, Mỹ để tránh sự nghiệt ngã của bóng đá. Ở đó, anh ít nhất được cung phụng như ông hoàng, không vấp phải sự chỉ trích nặng nề như tại Anh. Và hơn hết, những ánh mắt buồn sâu thẳm sẽ không còn xuất hiện khi chạm trán đội bóng từng gắn bó 13 năm.
Thậm chí, Rooney có thể ngồi lì tại MU, cam phận dự bị để rồi thỉnh thoảng được ban ơn bằng vài phút ra sân. Nhưng anh không muốn tất cả nhớ tới mình như bức bình phong. “Gã Shrek” không muốn trở thành một gánh nặng của CLB và chỉ biết ngồi chờ Jose Mourinho ban phát tình thương.
Anh chấp nhận ra đi, trở về Everton với giấc mơ biến đội bóng thành một thế lực. Kẻ khó tính gọi đó là điều điên rồ. Điều đó thật bất công. “Gã Shrek” xứng đáng nhiều hơn như vậy. Với những quyết định của mình, số 10 phải được gọi là anh hùng, người chiến binh dũng cảm dám chấp nhận số phận.
Rooney biết bản thân không còn xứng đáng có tên trong đội hình MU. Lúc này, Lukaku chơi quá xuất sắc và không ai “ném” 75 triệu bảng lên ghế dự bị. Số 10 cũng quá lép vế khi đặt lên bàn cân so với Mata, Mkhitaryan, Pogba hay thậm chí Rashford và Martial, những người còn rất trẻ, có tốc độ.
Tác giả của 253 bàn thắng trong màu áo MU cũng không thể cạnh tranh cho vị trí tiền vệ trung tâm bởi Nemanja Matic, Ander Herrera hay Marouane Fellaini đang làm quá tốt vai trò đánh chặn và kiểm soát thế trận. Chứng kiến sự nghiệt ngã đó, Rooney đưa ra quyết định dũng cảm, rời thành Manchester.
Sau này, đến cả Mourinho cũng thừa nhận để Rooney trở lại Everton là điều rất dễ dàng. Ông nói: “Tôi chẳng phải suy nghĩ gì nhiều cả. Bạn phải tôn trọng quyết định một cầu thủ và lựa chọn của họ. Rồi khi cầu thủ đó là huyền thoại, anh ta xứng đáng có được sự tự do tìm bến đỗ mới”.
Everton của Rooney để thua tan nát 0-4 trước MU, một kết quả “Gã Shrek” không hề mong muốn. Về tỷ số, anh là kẻ thất bại. Nhưng nói theo nghĩa khí, Rooney đang tự bước đi bằng chính đôi chân già nua, không nhờ vả vào sự giúp đỡ của bất kỳ ai.
Càng gắng sức, có lẽ Rooney sẽ lại nhận thêm rất nhiều nỗi đau. Rồi đây, số 10 hãy còn thấm thía sự nghiệt ngã của vòng quay bóng đá, vốn không khước từ bất kỳ cái tên nào. Nhưng trước MU, chỉ Everton thất bại, còn cựu thủ quân tuyển Anh xứng đáng được tôn trọng như một huyền thoại.
Bởi lẽ anh đã dám làm điều không phải ai cũng có thể. Bằng chứng đâu có nhiều tiếng la ó khi Rooney chạm bóng suốt thời gian có mặt trên sân.