Với chiến thắng Man Utd một cách thuyết phục sau chuỗi tháng ngày tăm tối và loạn lạc nội bộ, Chelsea thêm một lần chứng tỏ bản năng sinh tồn trỗi dậy mạnh mẽ của mình trong những thời khắc khó khăn nhất.
Không phải lần đầu tiên trong mùa giải này, chính xác hơn là vài tuần vừa qua, Chelsea bước vào một trận đấu lớn ở thế ngàn cân treo sợi tóc, với thất bại là đủ sớm thổi bay hy vọng bảo vệ ngôi vô địch Premier League cũng như có thể cả chiếc ghế HLV của Antonio Conte, đặc biệt lần này sau những mâu thuẫn với ban lãnh đạo và cầu thủ, đỉnh điểm là quyết định thẳng tay trảm trụ cột David Luiz ra khỏi màn đại chiến Man Utd.
Và rồi, nghênh đón ở Stamford Bridge đội nhì bảng Premier League với hàng công số hai và hàng thủ số một của người cũ Jose Mourinho, Chelsea thể hiện phong độ tuyệt vời và quả cảm nhất trong mùa giải này. Tỷ số tối thiểu không đủ lột tả chiến thắng thuyết phục và xuất sắc ngay từ những phút đầu tiên tràn lên tấn công cuồng nhiệt nhưng vẫn đầy tỉnh táo của đội chủ nhà, với thành quả sau cuối đến từ cái đầu vàng của Alvaro Morata.
Đó là một màn trình diễn mẫu mực và xứng đáng với vị thế của nhà đương kim vô địch nước Anh, nhưng so với thảm họa ít ngày trước đó ở Roma, cứ như thể có một Chelsea thứ hai từ phương nào đến giải cứu “bản gốc”. Trận đại bại 0-3 trên đất Ý đã tóm gọn mọi nỗi sợ của CĐV cho mùa giải thứ hai của Conte: một đội hình mỏng manh và vô tô chức, vấn nạn chấn thương, gánh nặng của đấu trường Châu Âu và một HLV đang đứng đoạn đầu đài với mọi vấn đề từ chuyên môn đến hậu trường.
Ấy thế mà có lẽ, cũng chẳng nhiều người hâm mộ đại gia vùng Tây London thực sự bất ngờ khi trận đấu hay nhất mùa giải tới giờ của họ đến tiếp nối ngay sau trận đấu tệ nhất, với quãng thời gian vỏn vẹn 4 ngày đan xen.
Rốt cuộc là như vậy, Chelsea chính là ông vua xử lý khủng hoảng của Premier League, đặc trưng có một không hai được họ tự phát tiết để có thể tồn tại hơn cả thập kỷ qua dưới triều đại Roman Abramovich, chính xác 14 năm. Trên hết, đây không chỉ như hệ quả của phong cách lạnh lùng ký trát sa thải các đời HLV của nhà tài phiệt người Nga vốn không thực sự nổi tiếng ở đức tính kiên nhẫn này.
Chelsea vốn đã chịu đựng biết bao ánh mắt phán xét của dư luận để rồi một thân một mình vượt qua tất cả, vấn đề chỉ là thời gian và thường cũng không quá muộn. Không chỉ là chuyên môn trên sân cỏ, đó còn là chuyện hậu trường từ những vụ scandal của John Terry hay Ashley Cole (ngoại tình, phân biệt chủng tộc…) đến gần như mọi thứ liên quan cái tên Jose Mourinho, gây chiến cả bên ngoài lẫn nội bộ Stamford Bridge.
Hầu hết mọi thời điểm đen tối khi đó sau cùng lại đều dẫn về chứng kiến Chelsea với thành tích thi đấu tốt đến không ngờ. Còn gì tiêu biểu hơn chức vô địch Champions League đầu tiên trong lịch sử năm 2012, với một đội hình có thể nói thiếu chất nhất được dẫn dắt bởi một HLV non tay nhất (Roberto Di Matteo) trong kỷ nguyên của Abramovich.
Dường như, sức sống mãnh liệt phát tác trong Chelsea chỉ khi họ ở thế quay lưng lại với dư luận, khi phần còn lại của thế giới đầy hoài nghi và gây áp lực không ngừng lên họ. Đối với một CLB lúc nào cũng chỉ cách vực sâu khủng hoảng có 1-2 trận thua, chủ yếu tạo nên bởi sự soi mói quá trớn của giới truyền thông, những gì Chelsea đã và đang làm được để tiếp tục đứng vững thực sự rất đáng ngợi khen.
Tất nhiên, Chelsea không thể thoát hiểm 100% các cơn bĩ cực của mình. Có thể mãi là một bí ẩn không có lời giải, nhưng lục đục nội bộ vô phương cứu vãn luôn được xem như nguyên do sâu xa dẫn đến chiến dịch bảo vệ ngôi vô địch Premier League thảm họa mùa giải 2015/16. Tuy vậy cũng khá rõ ràng, sự đào thải những công thần Petr Cech và Didier Drogba, với kinh nghiêm, tiếng nói hay tư chất thủ lĩnh lãnh đạo đã theo chân họ ra đi khỏi Stamford Bridge, chính là một tác nhân đóng vai trò quan trọng.
Thế nên khi John Terry – “đội trưởng, thủ lĩnh, huyền thoại” – chia tay Chelsea trong mùa hè vừa rồi sau hai thập kỷ gắn bó để đến dưỡng già ở Aston Villa, bất chấp cả việc anh gần như không có ý nghĩa chuyên môn nào trong mùa giải ra mắt thành công của Conte, những âu lo ngày nào về một chiến dịch bảo vệ ngôi vô địch thảm họa nữa quay trở lại một cách tự nhiên.
Trông vào tình hình hiện tại hay thậm chí ngay những dự đoán trước thềm mùa giải, viễn cảnh này rất có khả năng sẽ xảy ra nhưng kể cả như vậy, kể cả Chelsea sau cùng có bị soán ngôi, họ vẫn đã chứng tỏ thành công phẩm chất chống chịu áp lực và xử lý khủng hoảng khi mọi thứ không có gì đứng về phía mình hết.
Chiến thắng Man Utd thuyết phục sau quãng 7 trận thủng lưới 13 bàn thua cũng như đặt dấu hỏi chấm cực to cho tương lai của Conte, đó là đơn cử tiêu biểu chứ chắc chắn không phải duy nhất trong mùa giải này. Trước đó ngay vòng hai, hành quân đến Wembley là một đội hình cạn kiệt năng lượng và niềm tin, thậm chí phải xuất phát với đôi ba cầu thủ chưa hoàn toàn bình phục chấn thương thể trạng, và rồi Chelsea vẫn làm sao đó, với 32% tỷ lệ kiểm soát bóng, giành một chiến thắng sân khách quan trọng trước một đối thủ lớn mạnh không ngừng như Tottenham.
Tương tự là màn lội ngược dòng Watford hồi tháng trước, ai mà biết được ngã rẽ nào đợi chờ Chelsea nếu mọi thứ không thay đổi chóng mặt sau phút 70, nếu họ nhận thất bại thứ hai liên tiếp trước một đối thủ ngoài top 6, điều chưa từng có tiền lệ dưới thời Conte. Chẳng quan trọng, bước ngoặt dẫn đến mùa giải bỏ đi thực sự đó sau cùng đã không xảy đến bởi chính bản lĩnh và niềm tin, những thứ vắng bóng hoàn toàn trong nửa năm cuối cùng của Mourinho ở Stamford Bridge, đã lên tiếng cứu rỗi đúng lúc.
Như đã nói, tất cả có thể vẫn không đủ để giúp Chelsea bảo vệ thành công ngôi vô địch Premier League mùa giải này khi đã bị Man City bỏ xa đến 9 điểm, cũng như giữ ghế cho Conte với mối quan hệ rạn nứt từng ngày với giới chủ Stamford Bridge. Mặc dù vậy thì một lần nữa, trỗi dậy mạnh mẽ bản năng sinh tồn giữa cơn khủng hoảng đã và đang trở thành truyền thống của Chelsea thông suốt kỷ nguyên Abramovich. Nó vẫn được kế thừa thành công kể cả sau khi CLB vùng Tây London mất đi biểu tượng vĩ đại nhất của mình trong mùa hè.
Có lẽ, Chelsea không phải đội bóng xuất sắc nhất Premier League mùa giải này nhưng chắc chắn, khó ai có thể bình thản chào đón khủng hoảng như cái cách họ sa đà vào, như cái cách họ tận dụng thời khắc hỗn mang đó chỉ để phô diễn khả năng vượt khó có một không hai của mình.