Manchester United – hồi sinh từ đống tro tàn chiều Munich

Một chiều Munich… cách đây tròn 60 năm, tuyết phủ trắng những con đường, buốt và lạnh, gió như gửi vào đó những vị chua chát nhất cho một chuyến bay – chuyến bay cuối cùng cho “những đứa bé của Busby”!

Có người từng hỏi tôi rằng: Tại sao lại yêu United?

Tôi khẻ cười và nói với họ rằng: “chả có lý do gì cả”.

Nhưng thật tâm trong đầu tôi đã hiện lên cả trăm ngàn cái lý do để nói cho anh ấy biết , nhưng tôi chả biết đến khi nào tôi có thể ngưng nói với anh ấy về cái tình yêu này , và một trong những lý do đặc biệt nhất mang tình yêu của tôi đến với họ … đó là bề dày lịch sử của đội bóng – điều mà thế giới này không thể mua được bằng tiền!

Một chiều Munich … cách đây tròn 60 năm,tuyết phủ trắng những con đường , buốt và lạnh , gió như gửi vào đó những vị chua chát nhất cho một chuyến bay – chuyến bay cuối cùng cho “những đứa bé của Busby”! Có lẽ trong trí tưởng tượng của nhân loại họ cũng không thể viết ra được một vở bi kịch cho các nhân vật mà chỉ vài giờ trước họ còn đang ăn mừng, nhãy múa và ca hát, mà bản thân họ không biết rằng đó là lần cuối cùng họ có thể hát, có thể ôm chầm lấy nhau trong niềm hân hoan mang tên Số Phận.

Lỗi cất cánh trên một đường băng đầy tuyết … đã cướp đi 23 sinh mạng trong đó có 8 người con của thành Manchester . Khoảnh khắc đó có lẽ bà Chúa trời cũng không nghĩ rằng cái lạnh mà bà ban ra lại chẳng xót xa và đau lòng bằng cảnh tượng đang diễn ra, khói, lửa, máu và nước mắt hiện lên bi ai ! Một màu u uất vây lấy Munich , một màu tan thương buông xuống Mancheter, những người vợ, người con đang chờ đợi nguời chồng người cha quay trở về thì nay … họ đã vùi thây nơi đất khách.

Vâng! Họ đã chết, thân xác họ đã được chôn vùi trong đống tro tàn, nhưng có một điều bất di bất dịch … là linh hồn của họ, những người con United đã ngự trị tại nơi này, tại Old Trafford!

Bobby tỉnh dậy sau một cơn ác mộng dài , những vết thương hằn sâu trên cơ thể ông cũng không xé lòng bằng nổi đau nơi con tim, hình ảnh những người anh, người bạn, người đồng đội vẫn hiện về trong ông , ông lặng người đi … ôi hình ảnh ấy đẹp biết bao.

Họ về trong cơn mơ như nhắn nhủ với ông rằng: “Này Bobby! Đứng Dậy.”… và Ngài đã “đứng dậy” , biến những đau thương thành một thứ sức mạnh vô hình , ông định nghĩa cho cả thế giới biết rằng … United – là một khối thống nhất không thể gục ngã …

60 năm trôi qua có điều gì mà United chưa trãi qua ? Từ đỉnh cao của chiến thắng đến những năm tháng thoái trào của đội bóng, nhưng họ vẫn vậy vẫn ngự trị trong trái tim của những Macunians , như cái cách King Eric Cantona từng nói: “Bạn có thể đổi vợ, đổi quan điểm chính trị, đổi tôn giáo mình theo đuổi … nhưng không, không bao giờ có thể thay đổi đội bóng mình yêu thích!” … và tôi cũng vậy!

Từ những ngày lên 8 tôi thích ngồi cạnh ba tôi để xem những trận đấu của United , mặc dù tôi chả hiểu mô tê gì cả , ba tôi chỉ cho tôi “đó là Beckham một cầu thủ tài hoa , đó là Sir Alex một người đầy tài năng”. Lớn hơn một chút tôi đã biết vòi vĩnh ba tôi về những chiếc áo đấu United, với đồng tiền ít ỏi của một người chạy xe ôm , ông vẫn giành dụm mua cho tôi một chiếc áo vào ngày tôi tròn 16 tuổi.

Lớn hơn một chút nữa – những ngày đầu của sinh viên tôi thích đọc những trang sử về đội bóng , thích trãi nghiệm cái cảm giác bi hùng của đội bóng , lớn hơn một chút , trưởng thành hơn một chút , tôi thích kể cho những người em về đội bóng này, tôi thích trò chuyện về United cùng những người bạn … đơn giản đó là thứ tình yêu mãnh liệt nhất thanh xuân của tôi!

Tôi may mắn được các bạn ủng hộ trong nhiều bài viết trước, nhưng ở bài viết này cho tôi xin các bạn một điều … hãy để lại đây những sticker.

We’ll never die!

Bài liên quan