GÓC NHÌN: Không Ibra, Mourinho mới là chính mình

Jose Mourinho quá phụ thuộc vào Zlatan Ibrahimovic mà đánh mất bản sắc cá nhân. Không có tiền đạo người Thụy Điển, ông lập tức trở lại là chính mình.

Nghe có vẻ vô lý, nhưng thực tế, Mourinho không phát huy được những điểm mạnh nhất của ông khi xây dựng lối chơi quanh Ibrahimovic.

Trong chiến thuật của Man Utd suốt từ đầu mùa giải đến nay, mọi đường bóng tấn công của họ đều hướng đến Ibrahimovic. Nhờ định hướng chiến thuật này, Ibrahimovic cho dù nằm trong top các tiền đạo tận dụng cơ hội kém nhất Premier League vẫn có cho riêng mình 17 bàn thắng ở giải đấu này và 28 bàn thắng trên mọi mặt trận.

Mourinho quá phụ thuộc vào Ibrahimovic

Thoạt nhìn, Man Utd có một chân sút thượng hạng. Thực tế, họ cũng nhiều lần được Ibrahimovic “cứu sống”, ví dụ điển hình như trận chung kết League Cup với Southampton. Tuy nhiên, có Ibrahimovic trên sân, Mourinho đánh mất thứ vũ khí nguy hiểm nhất của ông: phản công nhanh.

Tiền đạo người Thụy Điển có thể rất khỏe nhưng rõ ràng anh không còn nhanh như tuổi đôi mươi. Rất nhiều trận đấu, người ta dễ dàng bắt gặp tình huống “số 9” đi bộ trên sân trong khi các đồng đội tăng tốc.

Trong suốt sự nghiệp của mình, Mourinho nổi tiếng với việc xây dựng các miếng đánh phản công nhanh, từ Porto đến Chelsea hay Real Madrid. Ở Man Utd, đòn đánh này ít khi xuất hiện khi Ibrahimovic có mặt trên sân.

Cũng chính vì thế, Mourinho bất ngờ thất thế trong các trận đấu lớn ở mùa giải này. Ông có thể tạo ra một thế trận giằng co khó chịu với đối thủ nhưng không thể kết liễu họ vì tốc độ lên bóng quá chậm. Không phải ngẫu nhiên mà một trong những trận đấu hay nhất mùa của Man Utd là chiến thắng trước Chelsea diễn ra khi Ibrahimovic phải ngồi trên ghế dự bị.

Ở trận đấu đó, Rashford và Lingard không những pressing nhiệt tình trên phần sân đối phương mà còn sẵn sàng tăng tốc bất cứ lúc nào Man Utd đoạt được bóng. Từ một tình huống chớp nhoáng như vậy, Rashford đã thoát xuống sút tung lưới Begovic. Đổi lại là Ibrahimovic, rất khó tin anh có thể vượt qua một hậu vệ có tốc độ tốt như David Luiz.

Trận đấu với Burnley cuối tuần qua là một ví dụ khác cho dù lần này người đá cắm cho Man Utd là Martial. Trong thế trận giằng co bế tắc, Quỷ đỏ vẫn có thể kết liễu đối thủ nhờ một tình huống phản công chớp nhoáng. Ibrahimovic cho dù đôi lúc vẫn bứt tốc từ giữa sân, nhưng hiệu quả và sự nhạy bén của tiền đạo đã 35 tuổi này rất thấp. Anh không có sự ăn khớp với các đồng đội trẻ tuổi trong các đợt phản công và thường xuyên lỡ nhịp.

Tất nhiên, Mourinho chịu áp lực lớn trong việc xây dựng lối đá tấn công ở Old Trafford. Nhưng việc phụ thuộc quá nhiều vào Ibrahimovic khiến ông đánh mất bản sắc và sự hiệu quả vốn có của mình. Chỉ đến khi tiền đạo người Thụy Điển dính chấn thương nặng, Mourinho mới buộc mình quay trở lại với chiến thuật sở trường.

Man Utd chỉ mất 12 giây để phối hợp ghi bàn từ sân nhà trước Burnley

Lẽ ra HLV người Bồ Đào Nha nên nghĩ đến chuyện này sớm hơn. Khái niệm về “lối chơi đẹp” trong bóng đá hiện đại ngày càng mong manh bởi lẽ nhiều khi đội cầm bóng nhiều hơn, tấn công nhiều nhưng bế tắc không thể đem lại cảm xúc bằng các đội bóng tấn công ít nhưng sắc nét.

Chính ở mùa giải này, Mourinho đã 2 lần than vãn việc truyền thông Anh “ca tụng” chiến thuật phòng ngự phản công của Chelsea trong khi chê bai điều ông làm tương tự trong quá khứ. Nó cho thấy sự thay đổi đáng kể trong tư tưởng của làng bóng đá Anh quốc, nơi vốn tôn thờ tinh thần hiệp sĩ và lối chơi tấn công máu lửa. Sau cùng, hiệu quả vẫn là điều quan trọng nhất.

Phòng ngự phản công chủ động vốn không phải thứ bóng đá xấu xí. Trong quá khứ, Mourinho gây tiếng xấu bởi những trận đấu ông dựng nguyên chiếc xe buýt trước khung thành đội nhà, tập trung phá bóng và phá lối chơi của đội bạn trước khi tính đến các chuyện khác. Còn bản chất, tất cả vẫn sợ hãi và thán phục cách các đội bóng của ông tổ chức phản công nhanh.

Thời điểm hiện tại, khi Ibrahimovic chắc chắn nghỉ hết mùa và Man Utd phải đối mặt với lịch thi đấu cực kỳ khó khăn là thời điểm thích hợp cho Mourinho tìm lại bản sắc vốn có của ông. Điều đó tốt cho chính HLV người Bồ Đào Nha và Man Utd. Hơn bao giờ hết, người hâm mộ của họ muốn thấy một Quỷ đỏ lì lợm, thực dụng hơn là một đội bóng cứ tấn công ào ào nhưng thiếu hiệu quả.

Bài liên quan