Antonio Conte – Gã Chí Phèo ở chốn Stamford Bridge

Không khác mấy với Chí Phèo, Antonio Conte cũng ăn vạ, có điều là ăn vạ “văn minh”. Ông vẫn đang cống hiến nhưng tự buông bỏ ở tâm thế thắng thì tốt, thua chẳng sao, ở lại thì hay mà ra đi cũng được.

Kể từ ngày Conte công khai chỉ trích chính sách chuyển nhượng của Chelsea, người hâm mộ đã nhìn ra kết cục chẳng lành của ông. Rõ ràng, ở một đội bóng độc tài thế này, chống lại giới thượng tầng là tự sát. Vấn đề là bao giờ mọi chuyện sụp đổ mà thôi!

Conte đã ở quá lâu trong cái nghề khắc nghiệt này để hiểu điều đó. Ông hiểu đến mức cảm thấy… thanh thản. Conte vẫn ngon giấc mỗi đêm, dù biết rằng bão giông bủa vây mỗi sáng mai thức dậy. Ông tự huyễn hoặc bản thân và giới mộ điệu rằng mình là người lạc quan, luôn nghĩ về điều tích cực kể cả trong trường hợp xấu nhất.

Giờ sao đây, Conte?

Thất bại 1-4 trước Watford mới đây đã là trận thua thứ 2 liên tiếp của Chelsea. Nhìn rộng ra, đoàn quân của Conte mới chỉ thắng được 1 trong 5 trận tại Ngoại hạng Anh kể từ đầu năm mới. Mọi diễn biến ở các đấu trường khác cũng chẳng khá khẩm, báo hiệu một mùa giải trắng tay đang đến.

“Không, tôi không lo lắng”, Conte chia sẻ. “Tôi không lo lắng về công việc của mình. Tôi làm việc mỗi ngày, cống hiến 120% sức lực. Nếu như vậy là đủ, tôi ổn. Nhưng nếu không, CLB có thể đưa ra một quyết định khác”.

“Nhưng tôi không lo lắng. Ngày mai sẽ là một ngày khác. Tôi có thể là HLV Chelsea hoặc không. Chẳng có vấn đề gì. Tâm trí tôi thanh thản. Tôi đi ngủ mà không hề bị dằn vặt lẽ ra phải làm điều này, điều khác. Tôi đã cố làm mọi thứ. Nếu điều đó không đủ tốt, CLB có thể ra quyết định khác. Cuộc sống vẫn tiếp diễn mà”.

Thật khó để đo đếm nhiệt huyết của một HLV, nhất là khi ông ta không còn cảm thấy đau đớn sau mỗi thất bại. Conte thì càng đáng nói bởi ông là một gã cuồng si môn thể thao này. Nhưng đến người nóng bỏng nhất cũng có lúc trở nên lãnh đạm, đó có còn là sự chuyên nghiệp mà chúng ta vẫn hay tôn vinh?

Các cầu thủ đang cúi đầu chờ đợi một quyết định từ BLĐ

Conte rõ ràng đang tiết chế cảm xúc. Ông không còn quát tháo nhiều trên sân, thôi đôi co thẳng mặt trọng tài và tự nép mình vào một góc trong khu huấn luyện. Dường như Conte cần tĩnh tâm để chờ đợi một cái gì đó đang đến, có thể rất đột ngột.

Kết quả của Chelsea lúc này thật sự chẳng còn quan trọng với ông, bởi lẽ nó không kịp để thay đổi điều gì nữa rồi. Và lúc này chúng ta nhận ra Conte cô đơn đến nhường nào ở Chelsea. Không một lời động viên từ BLĐ, không một câu nói đỡ từ các học trò. Tất cả đều nhìn nhau, rồi cúi đầu. Sự chia ly đang cận kề và với họ, điều này đã quá quen thuộc rồi.

Conte đang thủng thẳng bước đi ở Stamford Bridge, thỉnh thoảng thốt ra vài câu “chửi” đời, “chửi” người. Có bị người ta “đánh hội đồng” ông cũng không quan tâm. Tương lai người đàn ông nước Ý đã trở nên vô định thật rồi.

Bài liên quan