Trước đại chiến Arsenal vs MU: Jose Mourinho có dám chơi đôi công?

Thông tin của Manchester United trong trận đấu này đôi khi còn quan trọng hơn kết quả sau cùng.

26/4/2015, Chelsea hành quân đến sân Emirates của Arsenal với một chiếc “xe bus 2 tầng” đặt trước khung thành của Thibaut Courtois. Kết thúc trận đấu, đội khách thủ hòa thành công với tỉ số 0-0, có thêm 1 điểm và John Terry ăn mừng như thể… Chelsea đã vô địch rồi. Thực tế, Chelsea chỉ cầm chắc danh hiệu vô địch sau đó vài vòng đấu, chứ không phải ở thời điểm cầm hòa Arsenal.

Nhưng nếu Terry hay các cầu thủ có ăn mừng quá đà, Jose Mourinho cũng không trách móc. Bởi Chelsea đã chơi đúng với phong cách của ông. Điểm số là quan trọng, và kết quả là trên hết.

Hơn một thập kỷ lăn lộn với bóng đá đỉnh cao, sự nghiệp của Mourinho giống như đồ thị hình sin. Lúc lên mây, lúc tụt xuống vực thẳm. Dẫu vậy, dù vui hay buồn, “đồ thị” của Mourinho vẫn dao động quanh một trục duy nhất. Đó là sự thực dụng, đôi khi thực dụng đến mức tàn nhẫn.

Chelsea bước lên đỉnh cao với triết lý thực dụng của Mourinho.

Chiến lược gia người Bồ Đào Nha đi vào sử sách không chỉ vì khả năng đọc chiến thuật ở mức thiên tài. Ông được ngợi ca bởi sự kiên định với triết lý bóng đá, dù phải chống lại cả thế giới và bị gán với vai phản diện.

Khi đặt lên bàn đàm phán bản hợp đồng với Jose Mourinho, ban lãnh đạo Manchester United hẳn đã xem kỹ những trận đấu của “Người đặc biệt”, từ kịch tính, gay cấn nhất đến nhàm chán nhất. Hợp tác với Mourinho, Man Utd chấp nhận đội bóng sẽ chơi theo phong cách của chiến lược gia 54 tuổi này, kể cả những trận hòa 0-0 theo kiểu của Chelsea trước Arsenal.

Nhưng trong thâm tâm, Man Utd vẫn có sự hãnh tiến của một đội bóng lớn. Quỷ đỏ khi thăng khi trầm, lúc thắng lúc thua, song bản sắc của đội chủ sân Old Trafford vẫn dựa trên nền tảng tấn công.

Trong những năm tháng thống trị bóng đá Anh, hiếm khi nào Man Utd chịu cúi mình để chơi phòng ngự, thậm chí phòng ngự theo kiểu “cò cưa” để đội lấy một trận hòa. Đó là xung đột trong triết lý của Mourinho và Man Utd, và chiến lược gia người Bồ Đào Nha chưa chịu thay đổi để mang đến bộ mặt tươi mới hơn cho Quỷ đỏ.

Nhìn lại 5 trận sân khách mùa trước của Man Utd với 5 đối thủ thuộc nhóm “Big Six”, dễ nhận ra một điểm chung cố hữu: Quỷ đỏ chơi với phong cách “cửa dưới” và không thắng bất kỳ trận đấu nào. Đội bóng của Mourinho hòa Liverpool và Manchester City 0-0, thua Chelsea 0-4, thua Arsenal 0-2 và thua nốt Tottenham 1-2. Chưa bao giờ trong kỷ nguyên Ngoại hạng Anh, Man Utd lại chơi kém cỏi như vậy khi đá sân khách trong các trận đại chiến.

Man Utd của Mourinho chơi đại chiến trên sân khách rất tệ.

Để bảo vệ triết lý của mình, Mourinho trách móc truyền thông vì đã đối xử bất công với ông khi cho rằng: “Chelsea của Conte chơi phòng ngự thì được tung hô, còn Chelsea của tôi phòng ngự thì bị chỉ trích”.

Tuy nhiên, đối chiếu trận hòa 1-1 của Chelsea trước Liverpool cũng tại Anfield, dễ nhận ra điểm khác biệt lớn nhất: Chelsea đã chơi để thắng trước Liverpool, còn Man Utd thì không. Chelsea chủ động phòng ngự, song phản công hay thậm chí dồn lên ép ngược lại Liverpool ngay khi có thể. Man Utd thì sao?

Nửa đỏ thành Manchester chấp nhận cúi mình trên sân Anfield với đội hình phòng ngự 10 người trước Liverpool để đổi lấy 1 điểm ở mùa giải trước.

Sau 1 năm, Man Utd lớn mạnh hơn, sở hữu lực lượng gắn kết và có phong độ cao hơn, nhưng mọi thứ vẫn không thay đổi. Mourinho dựng xe bus, hài lòng với 1 điểm và… chỉ trích ngược lại đội bóng của Jurgen Klopp vì tấn công nhiều mà không ghi được bàn thắng.

Chất lượng cầu thủ Man Utd thua kém đối thủ? Không phải. Sân Old Trafford quy tụ đội hình đắt giá bậc nhất xứ Sương mù. Man Utd loay hoay bởi ngay từ đầu, họ đã không dám hướng tới chiến thắng!

Arsenal cùng Man Utd sẽ cống hiến trận đấu hấp dẫn?

Nhìn thông tin bóng của Man Utd, tờ Daily Mail so sánh: Nếu là Pep Guardiola, không đời nào chiến lược gia này chịu nhún nhường để Man City chơi phòng ngự trước Liverpool như Mourinho đã từng.

Những trận hòa chiến thuật của Mourinho giúp “Người đặc biệt” sẽ rất lợi hại ở thể thức loại trực tiếp tại Champions League, nhưng cuộc đua đường trường như Ngoại hạng Anh thì không. Hòa đồng nghĩa với mất 2 điểm, thay vì có 1 điểm. Mourinho phải suy nghĩ như vậy.

Chuyến làm khách tới sân Emirates đêm hay có 2 lớp ý nghĩa với Mourinho. Thứ nhất, đây là cơ hội cuối cùng (của giai đoạn lượt đi) để Mourinho chứng minh, ông không phải kẻ “ti tiện” trong các trận đại chiến trên sân khách. Thứ hai, Mourinho cần thể hiện sự trên cơ với Arsene Wenger, sau 2 trận không thắng trước “bại tướng” quen thuộc trong quá khứ.

Cổ động viên Man Utd có thể tha thứ khi Mourinho bỏ qua danh dự đội bóng trong trận đấu với Arsenal cuối mùa giải trước để tập trung hoàn toàn cho Europa League. Nhưng giờ thì không. Kết quả rất quan trọng, song thể diện của đội bóng lớn mới là cái Man Utd quan tâm hơn cả. Sở hữu đội hình đắt giá như vậy, đang đạt phong độ ổn định như vậy, chẳng lẽ Man Utd không dám “chơi để thắng” trước Arsenal?

Bài liên quan